Lúc lên
10 tuổi, nó bảo:
- Úi dà!
Nếu tôi cũng có cặp sách như những đứa khác, cũng có đồ chơi, có những quyển
tranh đẹp như chúng, thì xem tôi học giỏi không nào!... Ðây tôi lại chẳng có gì
cả! Thế thì làm sao mà học giỏi được!
Ðến năm
13, nó cũng có đủ sách, vở, bút, cặp và đồ chơi như những đứa trẻ khác. Nhưng
nó học vẫn không được. Nó lại than phiền:
- Quần
áo đẹp thì không có! Nhà cửa thì chật chội, cả mấy bố, mẹ và anh chị em tôi phải
ở chung một buồng. Thế thì học làm sao được! Giá tôi được một cái buồng, một
cái tủ sách và bàn học riêng xem! Tôi không học giỏi bằng mấy chúng nó ấy à!
Năm 18
tuổi, người ta dành cho hắn một cái buồng riêng.
- Học giỏi
thế quái nào được, nếu đến tuổi tôi mà trong túi chẳng có nổi lấy 10 lia! Muốn
mua sách vở nhưng lại không có tiền.
Năm 20
tuổi, trong túi hắn lúc nào cũng đã có ít nhất 10 lia, có khi còn nhiều hơn.
- Ôi!
Mong sao học chóng xong để ra đi làm! Tốt nghiệp đại học rồi tôi sẽ làm việc cật
lực cho mà xem!... Tôi sẽ bắt đầu viết truyện... à không! Viết hẳn tiểu thuyết ấy
chứ! Chao ôi! Ước gì tôi chóng được ra trường.
Năm 24
tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học, hắn than thở:
- Tôi
không tìm được việc gì hợp ý nguyện cả, vì đầu óc lúc nào cũng bị ám ảnh bởi
chuyện sắp phải tòng ngũ. Chỉ mong sao cái thời hạn tại ngũ chóng qua đi. Lúc ấy
tôi sẽ làm việc ngày đêm để cướp lại thời gian! Thế nào tôi cũng phải viết một
tác phẩm thật vĩ đại, để mọi người phải nhắc đến tên tôi!... Chà, cái chuyện
tòng ngũ tai ác này!...
Ðến năm
26, hắn hết hạn phục vụ trong quân đội.
- Tôi vẫn
chưa thể nào bắt tay vào làm việc một cách thật sự được. Vì cứ quanh quẩn lo
hai bữa ăn đã hết ngày rồi. Khi nào người ta chưa có được một công việc đàng
hoàng và một khoản thu nhập cố định, thì chưa thể nói gì đến chuyện sáng tác!
Năm 28
tuổi, khi đã có công ăn việc làm tử tế, hắn kêu:
- Ðiều
kiện thiếu thốn thế thì sáng tác thế quái nào cho được! Ít ra là phải có hai buồng
và có máy thu thanh! Lúc nào làm việc mệt, mở máy ra nghe nhạc cho đỡ mệt, sau
đó lại tiếp tục làm việc. Như thế tinh thần mới sảng khoái, làm việc mới có hiệu
quả được chứ! Ôi! Giá tôi có một chiếc máy thu thanh thì hay biết chừng nào?
Năm 29
tuổi, hắn tậu được một căn nhà hai buồng và sắm được một cái máy thu thanh.
Nhưng tác phẩm mà hắn dự định từ bao nhiêu năm nay vẫn đứng nguyên tại chỗ.
- Chao
ôi là cô đơn! - hắn thở dài - Sự cô đơn làm cho lòng tôi trống trải như một bãi
sa mạc! Thử hỏi như thế làm sao tôi có thể tìm ra cảm hứng sáng tác được! Ôi!
Phải có một tia nắng nào sưởi ấm được lòng ta! Phải có một ngôi sao nào đem lại
cho ta nguồn vui và nguồn sức mạnh! Phải có một người nào mà vì nó ta sẵn sàng
làm việc quên ăn quên ngủ chứ!... Ai là người có thể làm thần tượng cho ta, có
thể làm mục đích của đời ta? Ôi, tình yêu của ta! Người ở đâu?
Ðến năm
30 hắn gặp được nàng. Hắn yêu nàng và cũng được nàng yêu lại. Cuộc sống của hắn
bắt đầu tràn đầy ý nghĩa. Nhưng cuốn tiểu thuyết mà hắn ấp ủ từ hồi còn niên
thiếu vẫn chẳng nhích thêm được một dòng nào.
- Yêu
đúng là một hạnh phúc tuyệt vời! - hắn suy nghĩ - nhưng nếu cứ yêu mãi mà không
cưới thì vẫn chưa thể an tâm làm việc được. Ta phải cưới thôi. Có lấy vợ rồi
thì cuộc sống mới ổn định, mới có thể hoàn toàn yên tâm lao vào sự nghiệp. Chà,
mong sao ta sớm cưới được nàng! Bấy giờ ta thề sẽ lao đầu vào sáng tác, không bỏ
phí lấy một phút cho mà xem!
Năm 32
tuổi hắn cưới vợ. Cuộc sống vợ chồng của hắn hạnh phúc lắm! Nhưng không hiểu
sao hắn vẫn không thể bắt tay vào cái sự nghiệp cả đời của hắn được. Ấy là vì hắn
lại tìm thấy những lý do thật là xác đáng - bây giờ trên vai hắn có cả một gánh
nặng gia đình. Quanh năm suốt tháng hắn phải lo chạy vạy kiếm miếng ăn. Thế thì
thì giờ đâu để hắn ngồi sáng tác nữa?
Năm 36
tuổi hắn được tăng lương. Nhưng ta hãy nghe hắn nói:
- Ðã
đành là mình có nhà riêng đấy! Nhưng nhà cửa chật chội quá! Trẻ con lại suốt
ngày nô đùa ầm ĩ, không sao làm việc được. Giá mình kiếm được ngôi nhà độ 4, 5
buồng thì tuyệt quá! Lúc ấy mình sẽ làm việc phải biết nhé! Phải xắn tay áo lên
mà làm mới được!
Năm 38
tuổi hắn dọn đến ở một biệt thự 5 buồng. Song tác phẩm của hắn vẫn không tiến
thêm được một tý nào. Hắn vẫn chưa thể làm việc được. Nhưng phải đâu là lỗi tại
hắn?
- Làm
sao mà có thể sáng tác trong một ngôi nhà ở ngay giữa khu phố đông đúc ồn ào
như thế?! Các người có giỏi thì sáng tác xem nào! Không! Mình cần có một nơi
yên tĩnh, nếu dọn được đến một nơi yên tĩnh thì nhất định thế nào mình cũng làm
việc được, mà làm ra trò chứ không phải đùa!
Năm 40
tuổi hắn dọn đến một khu phố tĩnh mịch. Ngôi nhà của hắn thật rộng rãi và
thoáng mát. Từ cửa sổ nhìn ra phong cảnh đẹp tuyện trần. Bây giờ chắc hắn phải
bắt tay vào sáng tác thực sự được rồi chứ gì nữa? Vẫn chưa à? Tại sao vậy?
- Chà! -
hắn than phiền - Sáng tác gì được khi mà trong nhà không có những đồ vật đẹp!
Không có những bức tranh quý, không có những bộ xalông êm, không có một cái bàn
viết cho ra trò, không có những tấm thảm mịn! Muốn sáng tác thì mắt phải được
nhìn những đồ đạc xinh đẹp, tai phải được nghe những điệu nhạc du dương chứ!
Than ôi!
Không biết có ngày nào mình thực hiện được cái mơ ước ấy không?... Ðược thế,
mình thề sẽ dốc hết sức ra mà làm việc, cho thiên hạ biết tay!...
Năm 42
tuổi hắn có được tất cả những thứ hắn mơ ước: những đồ đạc quí giá và tiện nghi
đầy đủ. Nhưng chẳng hiểu sao hắn không tài nào tập trung tư tưởng vào công việc
được. Tác phẩm của hắn vẫn không nhích thêm được chút nào.
- Trời
ơi! - hắn bảo thế - Các người có hiểu đâu hoàn cảnh của tôi! Các người cứ nhìn
bên ngoài nên tưởng tôi sung sướng, mãn nguyện lắm, không còn điều gì phải phàn
nàn nữa... Mà kể ra tôi cũng mãn nguyện thật, vì tiền bạc lúc nào cũng rủng rỉnh,
không lúc nào thiếu cả, lại được vợ đẹp con khôn, nhà cao cửa rộng nữa. Ðồ đạc
tronh nhà thì toàn loại quý và tiện nghi đầy đủ, thì giờ lại nhiều nữa này...
Thế nhưng... phải mỗi cái tội là... ruồi! Ruồi nhiều quá! Ruồi không còn làm ăn
gì được nữa! Nó cứ bâu vào người, cứ vo ve bên tai nghe sốt cả ruột, tư tưởng
không sao tập trung được! Ban ngày không chợp mắt nổi vì ruồi, thành ra ban đêm
không còn sức để thức mà sáng tác nữa. Giá không có ruồi thì tôi làm việc phải
biết nhé! Cứ gọi là làm như điên ấy chứ không nói chuyện!... Tôi thề như vậy!
Nhưng... cái lũ ruồi khốn kiếp!... Tôi không biết làm thế nào với chúng cả.
Ðóng cửa lại thì nóng! Mà che rèm thì mất đẹp.
Các người
bảo tôi làm việc về mùa đông ư? Nhưng có thực là mùa đông không có ruồi không?
Trời ơi! Không hiểu ai sinh ra giống ruồi làm gì không biết? Tôi chịu không hiểu
nổi.
Năm nay
hắn mới 42 tuổi. Vì thế chúng ta vẫn chưa hết hy vọng. Một ngày kia, khi giống
ruồi bị tiêu diệt hết trên thế gian này, như điều hắn mơ ước, thì chắc chắn thế
nào hắn cũng sẽ làm việc không ngơi tay để tạo ra cho thế giới cái tác phẩm vĩ
đại của hắn. Ðấy, rồi các bạn xem!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét